Hình Khải và Phác Ân Châu nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn
Quốc, mà cô ta rõ ràng thuộc mẫu người không hiểu biết, nhìn Hình Khải
cười cười gật đầu, nụ cười rất ngọt ngào.
Hình Khải nhớ là Phác Ân Châu vẫn độc thân, một người con gái sống
xa tổ quốc chắc chắn là không có nhiều bạn bè. Vì vậy, sau khi được An
Dao đồng ý, anh lấy từ trong bó hoa hồng lớn của mình ra một cánh tặng
cho cô. Không biết là phụ nữ của Đại Hàn Dân Quốc đều có tài năng diễn
xuất, hay khả năng khống chế cảm xúc của Phác Ân Châu này kém, mà cô
ta không những bật khóc như trong phim, còn lấy từ trong túi áo ra một
thanh sô-cô-la đẹp mắt tặng lại cho Hình Khải.
Hình Khải cảm ơn, bỏ thanh sô-cô-la vào túi áo.
An Dao không biết hai người bọn họ xì xồ nói những gì, chỉ có điều
cảnh tượng trước mắt thật không ổn.
Vấn đề là, tặng hoa cho cô giáo thì không sao, nhưng Hình Khải đã
mắc phải một sai lầm nghiêm trọng: nói dối tuổi của cô giáo.
Khi tiễn cô giáo đi rồi, Hình Khải cầm tay An Dao, An Dao hung hăng
hất ra, vẻ mặt giận dữ đanh lại.
“Em lại sao nữa?” Hình Khải cười hỏi.
“Anh bảo em đến cổng trường đợi anh chính là vì muốn em chứng
kiến cảnh anh được đám con gái hâm mộ thế nào phải không?”
“Chuyện gì nữa vậy, đi thôi, sắp đến giờ chiếu phim rồi.” Hình Khải
chẳng muốn giải thích, anh lên xe trước, thấy cô vẫn đứng ở cạnh xe không
nhúc nhích, anh bấm bấm còi mấy lần.
An Dao rất muốn gắng nén sự bất mãn trong lòng xuống, nhưng có
những thứ tâm trạng mà ngay cả bản thân cô cũng không kiềm chế được, lý