trí không chiến thắng được cơn ghen đang phừng phừng bốc cháy của cô
gái. Trừ phi là cô hoàn toàn chẳng quan tâm gì tới người đàn ông trước mặt.
“Lên xe đi, đừng gây sự nữa được không?” Hình Khải đẩy cửa xe ở
ghế bên cạnh ra, không hiểu chuyện gì nữa.
“Bụp!” một tiếng, An Dao đóng cửa xe vào, hung hăng đi thẳng về
phía trước.
Hình Khải bất lực thở dài, xuống xe chạy đuổi theo An Dao, chỉ hai ba
bước anh đã giữ chặt được tay cô lại, nhưng một lần nữa bị cô hất ra.
“Giữa đường giữa phố giằng giằng kéo kéo còn ra gì nữa?” Hình Khải
hét lên.
Đột nhiên, An Dao đứng lại, nếu cô không nhớ nhầm thì, Hình Dục
cũng từng nói một câu như thế, hỏi cô kéo kéo giằng giằng không khó coi
sao. Bóng người trùng điệp, ai oán nặng nề, lập tức bùng phát.
An Dao lấy sôcôla ra ném về phía Hình Khải, tức giận: “Em chạy tới
đây vì anh là sai sao? Mau cút đi với cô giáo người Hàn của anh đi!”
“Em bị làm sao thế? Vì sợ em nghĩ nhiều nên anh mới phải hỏi em
xem có thể tặng cô ta một bông hồng không?”
“Em có thể nói không à? Lẽ nào anh muốn người ta hiểu lầm em là
người đứa con gái hẹp hòi ích kỉ?”
Hình Khải phì cười: “Đúng đúng, em khoan dung độ lượng, rộng rãi
tới mức sắp đê giữ nước rồi.” Anh vòng ôm lấy vai An Dao, cười nói tiếp:
“Được rồi được rồi, chuyện đó mà cũng khiến em phải giận dữ ghen tuông
à? Giờ đặt cho em biệt hiệu là An dấm nhé? Ha ha ha…”