Lúc này, An Dao đang xông ra khỏi khu nhà như một kẻ điên, điên
cuồng đập vào thành xe, gào thét: “Mẹ kiếp, cô đừng tỏ ra vô tội trước mặt
bố mẹ tôi, cô là đồ đê tiện giả tạo!”
“Khốn kiếp An Dao! Cô dám mắng cô ấy một câu nữa tôi xem!” Đặng
Dương Minh tức giận, đột nhiên mở bật cửa xe ra.
Hình Dục giữ tay anh lại: “Em tát cô ta một cái, cô ta giận cứ để cô ta
la hét. Chúng ta đi.”
Đặng Dương Minh nghiến răng, nhẫn nhịn, cuối cùng, anh đạp ga…
Trên đường đi, nhớ lại những lời chửi mắng của An Dao, càng nghĩ
càng giận, Đặng Dương Minh đấm mạnh vào vô lăng.
“Một năm nay Hình Khải ném không ít tiền cho nhà vợ, lại còn đổi xe
cho bố cô ta. Hình Khải cảm thấy có lỗi với bố mẹ vợ, nên nhường nhịn hết
lần này tới lần khác, những lúc không nhịn được thì tìm anh uống say một
trận rồi thôi! Mẹ nó chứ! Anh thật không hiểu nổi nha đầu An Dao tại sao
không biết thỏa mãn?”
Đặng Dương Minh lại hung hăng đấm mạnh xuống vô lăng.
Ai cũng biết An Dao là người phụ nữ thích hư vinh danh tiếng, mặc dù
nói là thích hư vinh đối với đám con cháu cán bộ cao cấp như họ mà nói
chẳng là gì, nhưng ít nhất thì cũng phải giữ lại chút gì đó chứ, đừng cao
ngạo quá!
Đặng Dương Minh còn nhớ rất rõ, có lần, sau khi uống rượu xong
Hình Khải đã nói một câu như thế nào nhỉ? Tình yêu, sớm đã chết rồi.
Chính vì câu nói này, mà Đặng Dương Minh không cảm thấy lo lắng
cho Hình Khải nữa, dù sao Hình Khải cũng nhìn thấu rồi, một tình yêu
không màng danh lợi chỉ có thể nhìn mà không đạt được, người con gái duy