“Hôm đó bố về nhà, khi ăn cơm có nhận mấy cuộc điện thoại, hình
như họ muốn giới thiệu bạn gái cho anh.” Hình Dục mím mím môi.
Hình Khải tặc tặc lưỡi, bố chẳng phải vẫn luôn muốn anh lấy cô sao?
Thật đúng là còn sợ chưa đủ loạn chắc.
Hình Dục thấy anh mặt nhăn mày nhó, nói: “Thực ra cũng là việc bình
thường thôi, mấy vị bác sĩ già trong viện cũng nhiệt tình lắm, hay giới thiệu
bạn trai cho em. Cũng may em chỉ là bác sĩ làm ở phòng trị liệu, vì vậy mới
không bị áp lực phải trực tiếp từ chối.”
Hình Khải nghi ngờ nhướn nhướn mày: “Em được lắm, anh ngờ là
không phải em muốn giúp anh, mà đang lo lắng cho chính bản thân mình.”
Hình Dục cười khổ: “Đương nhiên không phải.”
Việc hôm nay chớ để ngày mai, đây chính là câu nói mà Hình Khải
luôn rất sùng bái, thế là anh gọi vào điện thoại của bố, ngay trước mặt Hình
Dục, anh oang oang nói: “Bố! Chẳng phải bố đang muốn có cháu bế sao?
Hình Dục nói rồi, cô ấy đồng ý sinh, còn chờ ý kiến bố.”
Hình Dục đỏ bừng mặt đứng bật dậy, cô giơ tay định giằng điện thoại
của Hình Khải, Hình Khải giơ cao tay lên nghiêng trái né phải, Hình Dục
thấp nên không thể với tới. Cô đánh mất sự điềm tĩnh hàng ngày của mình,
vội vàng trèo lên ghế sô pha, Hình Khải cầm máy di động càng trêu cô
hung hơn, khi cuối cùng Hình Dục cũng đã giằng được điện thoại, Hình
Khải nói với cô rằng, bố muốn nói chuyện với cô.
Hình Dục biết thời gian của bố nuôi quý như vàng bạc, không dám lần
khân, cô nhận điện, thái độ vô cùng cung kính.
Hình Khải dương dương tự đắc, có câu gì mà không đánh không có
được ấy nhỉ? Đúng thế thật. Trước khi gọi điện anh đã lén gửi cho bố một
tin nhắn, nói với bố rằng lần này nhất định phải phối hợp với con trai để