ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 374

núi, dân số chưa đến ba mươi mấy người, bình thường sống nhờ nghề săn
bắn. Trận động đất xảy ra đột ngột, mấy người đàn ông trong làng đều bị
mắc kẹt trong núi.

Hình Dục cùng với những người già và phụ nữ trong làng hợp lực đốt

lên một đống lửa, hi vọng sẽ gây được sự chú ý với đội cứu hộ, cô vác xẻng
lên đào, tự mình đi tìm những người gặp nạn.

Song, cô không ngờ được rằng, dư chấn liên miên không ngớt, trên

đường đi cô gặp không ít người bị thương. Trong tình hình chẳng có công
cụ gì thay thế, cô đành phải cứu giúp từng người từng người một, cõng
từng người quay lại ngôi làng nhỏ kia để cứu chữa.

Trong lúc đi đi lại lại, cô đã giẫm lên con đường bị phong kín một nửa

này hàng nghìn lần.

Năm ngày trước, trong một lần đi cứu hộ cô gặp phải động đất. Động

đất lần này rất mạnh khiến cô bị kẹt giữa đường.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những kẽ đá, đột nhiên rọi thẳng lên tấm

thân đang bận rộn của Hình Dục.

Hình Dục xắn tay áo lên, lau bùn đất trên mặt, trước mặt hiện ra cảnh

Hình Khải đang hoảng loạn, cô không cầm được lòng để nước mắt rơi.

“Cô ơi đừng khóc… chúng ta nhất định có thể thoát ra được, cô yên

tâm, cháu là đàn ông, cháu sẽ bảo vệ cô!” Một đôi tay nhỏ mũm mĩm sờ lên
má Hình Dục, giúp cô lau đi vệt nước trên đó.

Hình Dục nghiêng đầu cười, ôm đứa bé trai lên nựng nịu: “Ừ có con

bảo vệ cô rồi, cô chẳng sợ gì hết…”

Người ta xem nhẹ tính mạng của mình, bởi vì có người coi trọng sự

tồn tại của bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.