"Nếu bây giờ đang ở nhà, anh nhất định sẽ thu phục em, tiểu yêu tinh
này."
Ánh mắt sắc lạnh của anh ẩn chứa tình cảm và đè nén dục vọng.
Tống Như khiêu khích hừ một tiếng, ma sát cổ anh: "Phải không? Vậy
bây giờ chúng ta về nhà đi."
Thanh âm của cô nhẹ nhàng, mỏng manh giống như sợi lông vũ mềm
mại, mang theo ma lực mê hoặc, vuốt ve đáy lòng anh, anh dường như
không nhịn được muốn cô ở đây.
"Em nói như vậy, là sợ anh không dám?" Anh bỗng nhiên nghiêng người
về phía trước, dáng người cao lớn trong nháy mắt chặn lại Tống Như, môi
mỏng khẽ nhếch lên, đem toàn bộ vẻ hoảng hốt của cô thu vào đáy mắt.
Anh cúi đầu xuống, triền miên hôn mà gợi tình.
"Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi." Thanh âm của anh khàn khàn đầy quyến
rũ, quyến luyến không nỡ buông cô ra, giữa cánh môi vẫn lưu giữ hương vị
ngọt ngào của cô, chưa bao giờ có người phụ nữ nào lại khiến anh luyến
tiếc như vậy.
Tống Như gật đầu: "Được, về nhà gặp."
Cô chỉnh sửa quần áo một chút, mở cửa bước xuống xe, đi vào khách sạn
cao cấp hàng đầu thành phố. Đầu ngón tay mảnh khảnh lấy vé mời từ trong
túi xách ra, trên người mặc bộ váy đuôi cá đính kim cương màu bạc trắng,
trang sức đeo trên cổ và cổ tay đều là phiên bản giới hạn. Cô mỉm cười
bước vào đại sảnh, hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người."
"Người kia chính là Tống Như."