Lúc này Bùi Lạc Phong tức giận quát một tiếng: "Em còn dám trở về à?
Em xem chuyện tốt em đã làm đi!"
Hắn ném tờ báo hôm nay xuống đất, trên trang đầu chính là tin tức
Dương Vũ Mịch bỏ ra số tiền lớn để mua vai diễn.
"Em có biết công ty đã ném bao nhiêu tiền lên trên người Vũ Mịch
không? Em có biết, nếu không có cách nào tẩy trắng cho cô ấy, công ty sẽ
tổn thất tới mức nào không?"
Tống Như cố ý chớp chớp mắt, làm ra vẻ hoàn toàn không biết gì: "Lạc
Phong, anh đang nói gì? Sao em nghe, chẳng hiểu gì thế?"
"Chị Hy cũng dám diễu vỏ dương oai ở trước mặt anh, em còn cố ý giả
vờ ngu ngốc với anh sao? Chơi vui lắm à? Nếu em có ý kiến gì thì có thể
sớm nói với anh, cần gì phải dùng thủ đoạn như vậy để chỉnh Vũ Mịch,
chỉnh anh, chỉnh cả công ty chứ?"
Tống Như nghe từng tiếng chất vấn này, nhớ lại trước đây anh ta đã từng
vì Dương Vũ Mịch mà lớn tiếng ầm ĩ với cô như vậy. Khi đó, sao cô không
thể nhìn thấy rõ được trái tim của người đàn ông này chứ? Sự quan tâm và
muốn bảo vệ của anh ta vẫn luôn chỉ dành cho một mình Dương Vũ Mịch
thôi!
"Lạc Phong, em thật sự không hiểu anh đang nói gì cả. Chúng ta đã sắp
kết hôn rồi, em làm sao có thể hại anh, hại công ty đượ chứ? Điều này
chẳng có lợi gì cgo em cả." Tống Như giả vờ bất lực, vẻ mặt đặc biệt đơn
thuần.
"Được!" Bùi Lạc Phong hít sâu một hơi, anh ta căn bản không biết có
phải Tống Như đang diễn trò hay không: "Vậy em nói cho anh biết, hai
ngày nay em đi đâu vậy? Vì sao sau khi em bị người ta vạhc trần thân phận,
anh tìm mãi vẫn không tìm được em?"