Cô sẽ dễ dàng bị lung lạc như vậy sao? Bùi Lạc Phong thật sự xem cô
thành kẻ ngu si rồi.
"Tống Như, em nếm thử đi..."
Tống Như cúi đầu ăn rất yên tĩnh. Xem ra, Bùi Lạc Phong vẫn nhớ món
cô thích ăn, nhưng giờ đã là cảnh còn người mất.
Cảm giác được phản ứng lãnh đmaj của Tống Như, Bùi Lạc Phong vội
vàng tỏ thái độ: "Lần sau anh chắc chắn sẽ thu xếp tốt hơn!"
"Không sao, em cũng hiểu gần đây anh quá bận rộn." Trong lòng Tống
Như thầm nói, tâm tư của anh đều đặt trên người Dương Vũ Mịch, hơn nữa
tôi cũng không cần sự quan tâm giả vờ của anh.
Một lát sau, Bùi Lạc Phong ra ngoài nghe điện thoại.
Một lá thư tuyệt đẹp được đưa tới trước mặt cô. Tống Như ngẩng đầu
nhìn. Đó là người phục vụ.
"Cho tôi à?"
Cô mở ra thấy hai vé xem buổi hòa nhạc cổ điển. Đó là dàn nhạc cô thích
nhất! Bên trong còn kẹp một tờ giấy, chữ viết phía trên mạnh mẽ đầy sức
sống.
"Món tráng miệng là do anh tặng thêm, chúc tân hôn của chúng ta vui vẻ.
Mặt khác, hẹn gặp ở buổi hòa nhạc, không gặp không về."
Ngoại trừ Dương Gia Cửu, không có người thứ hai sẽ làm chuyện này.
Tống Như ấm lòng cười, cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ của
Dương Gia Cửu. Người đàn ông này giống như thần hộ mệnh của cô vậy,
không chỗ nào không có mặt.