ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG - Trang 80

Dương Vũ Mịch nhíu mày: "Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác

nghe được."

"Ở đây không phải không có người ngoài sao!" Trợ lý mỉm cười không

để ý nói: "Cô ta sắp tới rồi, cô nhanh nằm xuống đi."

Dương Vũ Mịch vội vàng nằm xuống giường bệnh, giả vờ yếu ớt. Lát

sau, Tống Như dẫn Bùi Lạc Phong đi đến.

"Vũ Mịch, Tống Như tới thăm em, muốn thảo luận với em một chút về

chuyện kỹ năng diễn xuất... Em làm sao vậy?" Bùi Lạc Phong nói được một
nữa đã thấy Dương Vũ Mịch miễn cưỡng chống tay xuống giường để ngồi
dậy. Anh ta vội vàng xông lên đỡ cô ta.

"Lạc Phong, xin lỗi, em quá vô dụng. Chỉ vì chút vết thương nhỏ này mà

làm phiền anh nhiều lần như vậy, còn làm cho Tống Như phải chịu uất ức."
Dương Vũ Mịch từ trong lòng Bùi Lạc Phong ngẩng đầu lên: "Tống Như,
cô sẽ không trách tôi chứ?"

Tống Như lạnh lùng nhìn hai người bọn họ. Ở trước mặt cô mà bọn họ

cũng không hề e ngại gì cả.

Bùi Lạc Phong lúng túng mỉm cười, bản thân cũng ý thức được hành

động của mình có phần không thích hợp: "Tống Như sẽ không nghĩ như
vậy đâu. Em bị thương cũng không phải là cố ý."

"Lạc phong, em thấy tình trạng của Vũ Mịch không tốt lắm, anh đi mua

cho cô ấy chút nước quả đi." Tống Như đặt túi xuống, ôn hào mở miệng
nói.

Đây là phép lịch sự cuối cùng của cô.

"Sao cô có thể sai cậu chủ Phong làm việc chứ?" Mắt trợ lý của Dương

Vũ Mịch trợn lên cũng sắp rơi ra ngoài rồi: "Cậu chủ Phong, để tôi đi cho."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.