Tống Như chợt nghiêm mặt, lập tức nổi giận: "Ở đây tới phiên anh nói
chuyện sao? Là ai nói cho anh biết là tôi không thể sai được Lạc Phong, tôi
là vợ chưa cưới của anh ấy, còn anh tính là gì?"
Cô vừa nói dứt lời, trợ lý của Dương Vũ Mịch muốn giải thích nhưng
Dương Vũ Mịch đã ngắt lời anh ta: "Đừng nói nữa, Lạc Phong, vậy làm
phiền anh."
Tống Như lạnh lùng liếc nhìn trợ lý này, nhìn anh ta và Bùi Lạc Phong
một trước một sau đi ra khỏi phòng bệnh.
Dương Vũ Mịch cắn răng. Rõ ràng câu nói kia là nói cho cô nghe. Cho
dù Bùi Lạc Phong rất ân cần với cô ta, nhưng vợ chưa cưới chính thức của
anh ta vẫn là Tống Như.
Nghĩ đến đây, trong mắt Dương Vũ Mịch liền lộ ra sự ghen tị thâm độc.
"Cô tới tìm tôi là muốn tôi dạy cô đóng phim như thế nào à?" Tống Như
giống như không biết gì, lấy kịch bản ra.
"Thật ra hôm nay tôi muốn cầu xin cô rời khỏi Huy Hoàng." Dương Vũ
Mịch ho khan một tiếng: "Tôi nhận được tin tức, dư luận bên ngoài về cô
đã ảnh hưởng đến danh dự của công ty, vì tốt cho Lạc Phong, cô nên chủ
động rời khỏi công ty."
"Nên?" Tống Như đã sắp không kìm chế nỗi cơn giận của mình, lạnh
lùng nói: "Dương Vũ Mịch, mời cô hãy chú ý lại lời nói của mình đi."
Cô ở bên cạnh Bùi Lạc Phong bỏ công bỏ sức bao nhiêu năm, cho dù
không nói tới tình cảm, chỉ riêng chuyện trước đây cô giúp Giải trí Huy
Hoàng kiếm bao nhiêu lợi ích, ba mẹ Bùi Lạc Phong cũng không dám nói
với cô những lời như vậy.
Dương Vũ Mịch tính là gì, có tư cách gì chứ?