ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 284

Khi đó Minh Vi vừa quay về từ phòng học vũ đạo, trên trán lấm tấm

mồ hôi, hai má đỏ hồng, mắt sáng ngời. Tôn Hiếu Thành trông thấy, lòng
mềm hẳn lại, những sự oán trách chợt tan biến hết.

- Từ khi tôi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên đứng chặn người ta ở

bên dưới cầu thang kí túc, cô Chu tha hồ mát mặt.

Minh Vi cười khổ sở.

- Biết bao cô gái đẹp chỉ mong có được một sự ưu ái của anh, sao anh

cứ phải lãng phí thời gian để ý đến một con bé không biết điều như tôi?

- Nếu như nước Nhược Tam Thiên(*), tôi chỉ lấy một gáo mà thôi.

(*) Nước Nhược Tam Thiên ý nói sông nước mênh mông đầy nguy

hiểm, thuyền bè qua lại đền chìm đắm. Câu này vốn mượn trong “Hồng lâu
mộng”, là Giả Bảo Ngọc nói với Lâm Đại Ngọc, sau này được được dùng
làm lời thề thốt cho các đôi trai gái yêu nhau.

- Anh Tôn, anh dùng câu đó lỗi thời quá, không lay động được trái tim

các cô thiêu nữ đâu.

- Vậy ai có thể đánh thức trái tim cô đây? Đường Hựu Đình ư?

Minh Vi ngẩn người.

- Tôi đều thấy cả rồi, hôm đó… – Tôn Hiếu Thành làm bộ hắt ly rượu,

cười với vẻ uể oải. – Hóa ra kiểu búp bê sứ trông vẫn đáng yêu hơn.

Minh Vi gạt tay.

- Xin lỗi, anh Tôn. Tôi tu hành chưa đủ, vẫn chưa diễn kịch được lâu

đến thế trong cuộc sống thường ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.