ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 703

- Cám ơn, tôi không dám nhận công lao. – Minh Vi cười khinh khinh.

– Tôi không phải đương sự nên không đủ tư cách chỉ trích cô. Nhưng nếu
bạn thân của tôi gặp phải một chuyện như vậy, bất luận thế nào tôi cũng sẽ
ở lại bên anh ấy, để giúp đỡ anh ấy, cùng anh ấy vượt qua giai đoạn khó
khăn. Không chỉ anh ấy cần tôi, mà trái lại, tôi cũng cần anh ấy, có đúng
không?

Đinh Hàm Ngọc bối rối không biết phải trả lời thế nào, đành cúi đầu

khóc tiếp. Thấy Đinh Hàm Ngọc khóc lóc như vậy, Minh Vi hết sức khó
chịu, nhưng cô không tiện bỏ đi ngay lúc đó. Nếu sớm biết thế này, chắc
chắn cô không thừa hơi đi trách móc cô ta làm gì. Bông bách hợp này được
trồng trong nhà kính, quanh năm ấm áp nên chưa từng biết đến gió táp mưa
sa, chuyện lớn nhất trong thiên hạ chắc cũng chỉ là cân nặng tăng hay giảm,
hoặc người mình yêu không yêu mình mà thôi. Cô ta gọi riêng Minh Vi ra
đây nói chuyện hóa ra là để chứng thực việc quan hệ giữa Minh Vi và
Đường Hựu Đình đã chấm dứt hoàn toàn. Đáng lẽ Minh Vi nên làm thỏa
mãn trí tò mò của cô ta, nói rõ ra mọi chuyện thì vui vẻ ngay chứ có gì.

Giờ đây Đinh Hàm Ngọc lại bày đặt khóc lóc thế này, nước mắt nước

mũi dính lèm nhèm, Minh Vi đúng hối không kịp. Đường Hựu Đình cũng
thật là, trong thiên hạ đầy đàn bà con gái không kiếm ai, lại vớ đúng cô
công chúa này? Cô không tin với tính cách đó của Đường Hựu Đình lại có
thể kiên nhẫn vỗ về một Đinh Hàm Ngọc thế này.

- Sao vậy? – Giọng Đường Hựu Đình chợt vang lên, khiến Minh Vi

thoạt tiên còn tưởng ảo giác xuất hiện trong đầu mình. Cho tới lúc trông
thấy người đàn ông đó đi đến cúi người xuống vỗ về Đinh Hàm Ngọc, cô
mới bừng tỉnh ra. Đúng là Đường Hựu Đình.

Nước mắt của Đinh Hàm Ngọc quả thật lợi hại, chỉ chốc lát đã gọi

được người đến nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.