ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 317

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đầu tiên Phương Thần hơi sững người

lại, tiếp đó quay nhanh lại.

Một tay của Hàn Duệ vẫn che ở sau gáy Phương Thần, còn cô thì ngạc

nhiên nhìn Tiền Quân, sau đó mới để ý đến tình thế được thay đổi bất ngờ
lúc đó.

Trong nhà đã có thêm rất nhiều người vào đúng lúc họ gặp nguy hiểm

nhất, sự xuất hiện bất ngờ ấy cứ như nhảy dù từ trên trời xuống của các
thuộc hạ Hàn Duệ, khiến cô quên cả cảm giác mừng rỡ khi được chuyển
nguy thành an.

Cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hơi ngây người ra, miệng

định thốt ra một câu gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Hàn Duệ chỉ cúi đầu nhìn cô một cái, rồi thả lỏng tay: “Hãy tìm một chỗ

an toàn và tránh vào đó, việc này chắc em làm được chứ?”. Vừa nói anh
vừa cầm khẩu súng lục ném sang một bên, đón lấy khẩu súng tiểu liên hạng
nhẹ từ tay Tiền Quân, rồi quay người rời đi.

Đúng vào lúc hỗn loạn nhất, người của hai bên đang đấu súng dữ dội,

căn nhà đã trở thành một đống hỗn độn, bàn ghế bị lật đổ, khắp nơi là vết
đạn và mảnh vỡ.

Hàn Duệ đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại.

Anh quay đầu, thấy Phương Thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh sáng

hiếm hoi từ ngoài cửa sổ chiếu vào bao trùm lên cô, còn cô giống như một
cái bóng trầm mặc, chìm sâu vào trong mênh mông, dường như bất động,
dường như không thể chạm tay vào. Rõ ràng là trời tối, thế mà anh vẫn
nhận thấy được điều muốn nói toát ra từ đôi mắt ấy một cách kỳ lạ.

Đó là ánh mắt chứa đựng sự phỏng đoán mơ hồ và vẻ kinh ngạc, đồng

thời lại giống như con dao sắc, dồn thẳng về phía anh, nó chứa đựng những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.