ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 319

Nòng súng bốc ra một làn khói trắng, Tiền Quân hạ cánh tay vẫn đang

đeo súng, xông đến quan sát, miệng hỏi dồn dập: “Đại ca, đại ca không sao
chứ?...”.

Hàn Duệ như không nghe thấy những lời ấy, một thứ chất lỏng dinh dính

chảy qua tay anh.

Từ trước tới nay anh chưa bao giờ có cảm giác hoảng loạn như vậy.

Trong khoảnh khắc ấy, khắp không gian chỉ còn lại tiếng kêu rất khẽ của

Phương Thần là ở lại bên tai anh. Anh ôm cơ thể ấm áp và mềm mại của cô,
lúc ngẩng lên, ánh mắt anh lạnh lẽo như dòng sông băng bị bịt kín hàng
ngàn năm.

Mọi thứ xung quanh dường như chẳng có quan hệ gì với anh, còn anh

chỉ khép chặt cánh tay lại, muốn ngăn dòng máu đỏ thẫm đang tuôn ra xối
xả.

“Gọi bác sĩ, mai!”

Giây phút ấy, lần đầu tiên anh nghe rõ sự run rẩy và bất ổn trong hơi thở

của mình.

Như đang trong một cơn ác mộng đứt quãng kéo dài, Phương Thần đã

ngủ rất không ngon.

Trong giấc mơ, cô thấy mình là một lữ khách đang xuyên qua sa mạc

khô nẻ, bị ánh nắng gay gắt của mặt trời làm cho cổ họng khô rát, cảm giác
như toàn thân sắp bốc cháy. Thế rồi, khoảnh khắc sau đó lại như rơi vào
một vực sâu không đáy trong lòng núi, bị bao bọc bởi màn đêm và băng giá
đáng sợ, không sao tìm được lối ra, lạnh tới mức hai hàm răng va vào nhau
lập cập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.