ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 321

Dường như cô trút được một hơi thở nhẹ nhõm, gật đầu: “Vậy thì tôi tin

anh”.

Chỉ nhìn thấy A Thanh gật đầu, vai khẽ nhún lên, vẻ mặt nở một nụ cười

khó hiểu, nụ cười dường như không thể nén được. Cô hỏi với vẻ ngạc
nhiên: “Sao thế?”

“Không có gì.” A Thanh đứng thẳng dậy, thu dọn bông băng và dao kéo,

nói: “Sáng sớm mai tôi lại tới khám cho cô”.

Lúc đó Phương Thần mới nhận ra rằng đang là buổi tối, không làm

phiền đến việc nghỉ ngơi của cô, nên trước khi đi A Thanh không quên tắt
công tắc của chiếc đèn trên đầu.

Phương Thần khẽ nhắm mắt lại, gần chỗ vết thương đau bỏng rát, còn

trong chỗ sâu nhất của vết thương thì lại như lạnh đến thấu xương, xuyên
thấu vào tủy, cảm giác ấy rất lạ, ở một mức độ nào đó rất trùng hợp với giấc
mơ ấy.

Cô lặng lẽ nằm nghỉ một lúc, rồi sau đó lấy sức thử cử động. Nhưng khi

cô vừa thực hiện ý định đó thì nghe thấy một giọng rất bình tĩnh vọng lên từ
một góc trong căn phòng: “Không được cử động”.

Giọng nói vang lên bất ngờ khiến cô giật nẩy mình, cô vội mở to mắt ra.

Nhìn theo hướng phát ra giọng nói, lúc ấy cô mới nhận ra sự có mặt của

một người khác trong phòng!

Hàn Duệ im lặng đứng bên cửa sổ, thân hình dong dỏng được chiếu sáng

bởi ánh đèn thưa thớt, tạo thành một cái bóng rất mờ nhạt. Kính cửa sổ phía
sau lưng không biết đã biến đi đâu mất, vì thế gió cứ mặc sức thổi vào làm
bay mái tóc và vạt áo của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.