Trạng thái nóng lạnh đan xen vào nhau như thế cứ bám riết lấy cô, khiến
cả đêm cô cứ lật mình trăn trở. Nhưng dù cho mơ thấy gì, cô cũng đều cảm
thấy một nơi nào đó trên cơ thể dường như bị một vật sắc nhọn xuyên qua,
khiến cô rất đau, cô muốn kêu lên, nhưng chỉ có thể thỉnh thoảng nghe thấy
tiếng rên khe khẽ khàn khàn.
Và trong giấc mơ ấy cô chỉ có một mình, cô tìm kiếm khắp nơi, trong
lúc đau đớn và mệt mỏi vẫn không tìm thấy bất cứ một chỗ dựa nào. Cô
thấy rất nhớ, nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè và cả Lục Tịch nữa.
Giữa cơn mơ cô tỉnh lại hai lần, cô không biết giữa hai lần ấy là bao lâu,
nhưng lúc nào xung quanh cũng tối om, có bóng người nào đó đi lại bên
giường, cô cố gắng mở mắt ra, nhưng rồi cũng chỉ được hai giây rồi sau đó
lại thiếp đi.
Đến khi hoàn toàn tỉnh lại, Phương Thần ngước đôi mắt đen láy lên nhìn
bác sĩ A Thanh lúc đó đang cúi người xuống kiểm tra vết thương cho cô,
hỏi: “Tôi bị thương vào đâu vậy?”.
“Ở xương bả vai phải”. Bác sĩ thanh vẫn không dừng tay, gương mặt lộ
vẻ gần như khen ngợi, “Vừa mới tỉnh lại đã có thể lập tức nhớ được những
sự việc xảy ra trước đó?”.
Phương Thần khẽ mỉm cười.
Thực ra, trước khi mở mắt ra, cô đã cố nằm nhớ lại chuyện bị trúng đạn
một lần, lúc đó cô thấy người bất ngờ bị rung lên rất mạnh, một cơn đau rát
nhanh chóng từ một điểm đến toàn thân, cho đến khi cô ngất đi.
Cô nằm nghiêng một cách ngoan ngoãn, chỉ chau mày hỏi: “Tôi cảm
thấy rất đau, có nghiêm trọng lắm không?”.
“Viên đạn đã được lấy ra rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ba tháng là khỏi
thôi.”