Ngây người ra một lúc, Phương Thần tắt công tắc của chiếc máy sấy
“tạch” một cái. Cô nhìn từ trong gương, hỏi: “Đây là suy nghĩ bất chật đến
hay đã tính toán từ trước?”.
“Mới nghĩ tới gần đây thôi.” Tô Đông nhìn Phương Thần qua chiếc
gương to, “Thì trước đây cậu cũng đã từng nói, phụ nữ mà làm cái nghề ấy
không phải là kế lâu dài còn gì”.
“Nhưng mình nhớ, cậu đã không coi những lời nói đó của mình là thật.”
Tô Đông cười: “Bây giờ muốn mình thừa nhận là cậu giác ngộ cao à?”.
Phương Thần lắc đầu: “Mình không biết nguyên nhân khiến cậu đi đến
quyết định ấy là gì? Nhưng cái vòng mà cậu vướng vào không phải nói
muốn vào là vào, muốn ra là ra được. Cậu nói thật đi, đó là vì sao?”.
“Cậu cảm thấy như thế nào?”, Tô Đông chất vấn lại vẻ thăm dò.
Phương Thần ngẫm nghĩ một lát, rồi ném ra hai từ: “Đàn ông?”.
Người đứng phía sau cô chợt im lặng, Phương Thần suy nghĩ một lát,
hỏi: “Cậu chắc chắn là đáng để mình làm như vậy chứ?”.
Tô Đông ngây người một lát, rồi cười, khéo léo trả lời: “Cầm đầu một
nhóm các cô gái để tìm cách kiếm sống, kiểu sống ấy không phải dành cho
người bình thường, theo lý mà nói thì lẽ ra nên từ bỏ từ lâu rồi, vì thế sao lại
không đáng cơ chứ?”.
“Nhưng trước đó cậu hoàn toàn không nghĩ như vậy.” Phương Thần
quay người lại, “Suốt cả buổi tối cậu và Tiêu Mạc cứ người đánh mắt đi, kẻ
đánh mắt lại, cậu tưởng mọi người đều mù cả chắc?”.
“Thế thì sao? Đàn ông chưa vợ, phụ nữ chưa chồng, ở bên nhau thấy
vui, như thế có gì mà không được?”