ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 383

“Chỉ cần vui trong một lúc thật chứ? Cậu đã vì anh ấy mà quyết tâm rửa

tay gác kiếm, lúc đầu mình cũng đã khuyên cậu rất nhiều lần, tốn không
biết bao nhiêu nước bọt, rốt cuộc còn không thắng nổi một người đàn ông.
Như thế mà còn dám nói rằng chỉ muốn chơi bời một chút với anh ấy thôi
à?”

Tô Đông không nói gì nữa.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Tô Đông lộ vẻ trầm tĩnh hiếm thấy, không

biết cô đang nghĩ gì, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Nếu không thế thì
sao nào? Cậu nghĩ rằng giữa mình và anh ấy thật lòng ư?”.

“Cậu đã yêu anh ấy rồi à?”, Phương Thần ngạc nhiên, vì kể từ ngày

quen biết với Tô Đông, cô chưa bao giờ thấy Tô Đông trong dáng vẻ ấy.

Tô Đông lắc đầu, cười đáp: “Vấn đề này chẳng có chút ý nghĩa nào.

Điểm mấu chốt là, anh ấy không thể yêu mình được.” Đang nói đến đó thì
có tiếng chuông điện thoại, Tô Đông cúi đầu nhìn một cái, liền quay người
bước ra cửa. “Mình ra ngoài một chút, cậu ngủ trước đi nhé”.

Phương Thần không biết Tô Đông đi ra ngoài trong bao lâu, chỉ biết

rằng đến khi cô ngủ rồi thì Tô Đông vẫn chưa về.

Ngày hôm sau mọi chuyện vẫn bình thường như cũ, họ không thảo luận

về chủ đề tối hôm trước, cứ như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì,
Phương Thần cũng không hỏi cô rằng tối hôm qua đã đi đâu, làm gì.

Nhưng thực ra, đáp án không cần nói cũng biết.

Phương Thần nghĩ, có lẽ mọi người đều không qua khỏi cửa ải này, chỉ

khác nhau là có người thì lựa chọn cách trốn chạy như con hổ bỏ lại đuôi
trên tường, còn có người thì lại lựa chọn cách lao vào như con thiêu thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.