phải nhắc lại để cô rõ, tính chất của vụ án này rất nghiêm trọng, đồng thời
liên quan đến các thế lực xã hội đen và cũng rất nguy hiểm. Hôm nay chúng
tôi mời cô tới đây để phối hợp, nếu cô thực sự biết điều gì, mong cô không
vì lo sợ mà che giấu”.
Phương Thần nghe xong, mỉm cười: “Chuyện mà anh nói thực sự không
có liên quan gì đến tôi, tôi cũng không có gì phải lo lắng, càng không có gì
để phải che giấu”. Thấy đối phương dường như càng nhíu mày chặt hơn, có
vẻ bất mãn và nghi ngờ, cô lại chậm rãi nói: “Đồng chí cảnh sát, là một
công dân từ trước đến nay luôn tuân thủ pháp luật, tôi rất rõ về những nghĩa
vụ cần thực hiện của mình. Nếu có thể được, tất nhiên là tôi bằng lòng phối
hợp với các anh tấn công vào thế lực đen tối, về điểm này mong các anh
đừng nghi ngờ gì”.
“Vậy thì được rồi.” Nhân viên thẩm vấn dừng lại, nhìn vào trong mắt cô:
“Vậy, xin hỏi cô có quen với người đàn ông tên là Hàn Duệ không?”, vừa
nói người ấy vừa lôi một tấm ảnh từ trong cặp hồ sơ ra, rồi đẩy nó đến trước
mặt cô.
Bức ảnh đó rõ ràng là được chụp từ một khoảng cách tương đối xa, ánh
sáng và góc độ đều không tốt lắm, nhưng có lẽ vì chiếc máy thuộc loại kỹ
thuật cao, vì thế hình ảnh trên đó rất nét.
Trong bức ảnh, Hàn Duệ đang bước ra từ hộp đêm của mình, phía sau là
n thuộc hạ, đám người ấy cũng mặc quần áo màu đen giống như Hàn Duệ,
dưới ánh đèn trong màn đêm và giữa những người rất đỗi bình thường bên
đường, trông họ càng nổi bật, cẳng khác gì hạc giữa bầy gà.
Vì bức ảnh chụp từ một khoảng cách rất xa, nên chỉ chụp được một nửa
khuôn mặt trông nghiêng của Hàn Duệ. Tuy vậy, đường nét trên khuôn mặt
anh vẫn rất rõ, đôi mày lưỡi mác, đôi mắt sáng, nét mặt tuấn tú, còn vẻ lạnh
lùng chẳng khác gì một bức bình phong vô hình vạch rõ ranh giới giữa anh
và những người khác, dù đó là trên nền ảnh bất động.