Ánh mắt của Phương Thần chỉ dừng lại trên tấm ảnh trong giây lát, rồi
ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt bình thản: “Có biết”. Thực ra, ngay từ khi
nhìn thấy bóng dáng cảnh sát xuất hiện ở cổng cơ quan, cô chưa bao giờ
nghĩ rằng mình sẽ phải phủ nhận điều này.
Biểu hiện của cô rất bình thản, mặc dù trong tim bỗng thấy một cơn co
thắt. Dường như đã lâu lắm rồi cô không gặp anh, tưởng rằng mình đang
dần lãng quên con người ấy, nhưng lúc này, một nỗi đau hết sức tinh tế và lạ
lùng chợt dội lên, trong ảnh cô đang được Hàn Duệ ôm vai, khoảng cách
giữa họ rất gần, trông dáng vẻ cũng rất thân thiết.
“Xin hỏi, quan hệ giữa cô và Hàn Duệ trong cuộc sống đời thường là gì
vậy?”
“Bạn bè.”
“Chỉ là bạn bè đơn giản thế thôi à?”, ánh mắt của người cảnh sát trung
tuổi lộ rõ vẻ nghi ngờ, Phương Thần hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt
không thay đổi: “Khi tấm ảnh này được chụp, thì có lẽ quan hệ giữa chúng
tôi là bạn trai và bạn gái. Nhưng, bây giờ thì không phải như thế nữa, rất lâu
rồi chúng tôi không liên lạc với nhau”.
“Ồ, thế sao?” Câu trả lời như vậy hình như đã khiến cho đối phương có
phần ngạc nhiên, “Ý của cô là, cô và anh ta đã chia tay nhau rồi?”.
“Đúng vậy. Hơn nữa, nói một cách chính xác hơn, tôi chỉ là bạn gái đi
với anh ta mà thôi, tôi biết rất ít về công việc của anh ta. Nếu các anh định
tìm thấy từ tôi những tin tức có tác dụng, thì e rằng các anh đã ìm nhầm
người rồi.”
Có lẽ, cảnh sát không ngờ rằng cô đã nói ra những điều đó một cách
thẳng thắn như vậy, người cảnh sát trung niên trầm ngâm một lúc, ngòi bút
dùng mực nước dừng lại trên trang giấy, hình như ông ta đang tính đến tính
chân thực trong lời nói của Phương Thần.