c trà nổi tiếng, còn mẹ cô – bà Tăng Tú Vân vì theo nghiệp nghệ thuật
nên thường xuyên phải thức đêm và cà phê trở thành chất gây hưng phấn
tinh thần không thể thiếu được của bà. Trong nhà cô có cả một máy pha cà
phê chuyên nghiệp với đủ các loại cà phê hạt nhập khẩu, những người làm
quản lý cho bà khi qua phần phỏng vấn để tuyển chọn đều phải trả lời một
câu rằng: Kỹ thuật xay cà phê thế nào? Nếu không qua được nội dung này
thù dù kinh nghiệm làm việc có phong phú đến đâu cũng đều bị loại.
Phương Thần thực sự không thể hiểu nổi điều này, cô luôn cảm thấy thói
quen của mình và mẹ hoàn toàn không hợp nhau, từ bệnh quá sạch sẽ cho
đến sự cuồng nhiệt quá mức của mẹ đối với bất cứ vật gì yêu thích.
Chính vì không hợp cho nên quan hệ giữa hai mẹ con từ trước đến nay
không được tốt cho lắm. Trong khi đó thì Lục Tịch hoàn toàn ngược lại,
dường như giữa hai mẹ con không tồn tại khoảng cách nào.
Trong mắt Phương Thần, thì người chị ruột hoàn mỹ tới mức khó tin,
đến cả tính cách cũng khiêm tốn, bao dung. Thậm chí cô không thể nói ra
được thứ gì mà cô không thích hoặc không thể chấp nhận được ở chị.
Lục Tịch có thể nói rành rẽ về các loại chè xanh, chè đen và công nghệ
sao, sấy lại có thể chỉ ra sự khác nhau nhỏ nhất giữa các loại cà phê dựa vào
khứu giác. Mặc dù đây là những điều rất nhỏ, nhưng hễ có một hình ảnh
phản diện đối lập, thì lập tức sẽ nổi bật sự cao quý của cô ngay lập tức.
Phía đối diện dường như có vật gì đó khẽ thoáng qua, dòng suy nghĩ
miên man lập tức chấm dứt, đưa cô trở về với hiện thực. Bất giác Phương
Thần ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ mưa nhỏ dần, những áng mây đen phía
cuối chân trời đang dần dần tản đi, một vài tia nắng mặt trời le lói qua
những lớp mây âm u trùng điệp. Tia sáng rực rỡ ấy xuyên qua lớp của sổ,
chiếu lên thân hình một người, khiến mái tóc dài chấm vai màu vàng đậm
dường như còn chói sáng hơn cả ánh mặt trời.