ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 401

có một cảm giác khó chịu khó nói rõ lý do.

Phương Thần thấy không được vui, trong lòng nghĩ, cho dù là theo lối

của phương Tây thì cũng không nên mất lịch sự như vậy. Khóe môi cô hơi
trễ xuống, vẻ mặt cũng tỏ ra lạnh lùng hơn, nhưng người đàn ông kia làm
như không biết đến điều đó, vẫn mỉm cười nhìn về phía cô, đôi mắt sâu và
xanh biếc nheo lại, rồi đưa tách cà phê lên làm động tác chào như với một
người bạn cũ, nói vừa đủ để cô nghe thấy: “Người đẹp, tách cà phê này để
tôi mời cô”

Giọng nói của hắn ta ẩn chứa sự khiêu khích, nhưng vẻ mặt thì lại tỏ ra

rất chân thành. Phương Thần không đáp lại, cô không có ý lợi dụng người
khác trong những chuyện như thế này, nên đưa mắt ra ngoài nhìn bầu trời
đã tạnh mưa, rồi lấy từ trong ví ra hai tờ tiền đặt dưới đáy cốc, đứng dậy
định đi.

Ánh mắt của người đàn ông kia dõi theo mọi động tác của cô, vẫn với vẻ

không hề che giấu và như dán vào người cô.

Phương Thần cố nén, tay cầm chiếc túi đi ngang qua hắn ta, nhưng khi

cô đi tới chỗ cách hắn ta mấy mét thì lại nghe thấy hắn ta lên tiếng.

Lúc đó, trong quán cà phê vắng và yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng của mấy

chiếc quạt cũ kỹ màu đồng tít trên cao quay vù vù. Giọng của hắn ta không
to, chậm rãi, nhưng khi nó đi vào tai cô thì lại chẳng khác gì tiếng sấm giữa
đất bằng.

“Tôi biết cô”, người đàn ông xa lạ nói.

Phương Thần dừng bước, hắn ta có vẻ rất bí hiểm: “Ngoài ra, tôi còn

biết cả chị của cô nữa”.

Phương Thần bất giác giật mình, mặt hơi biến sắc, hỏi: “Anh là ai?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.