Nhưng đồi phương không trả lời cô, hình như hắn ta đang thích thú khi
thấy vẻ ngạc nhiên của cô lúc này, lại hình như đang thưởng thức vẻ xinh
đẹp của cô, để cho ánh mắt mình mặc sức lướt trên mặt cô không chút e dè,
rồi trầm giọng khen: “Trước khi tôi đến Trung Quốc, tôi nghĩ Lucy là một
cô búp bê có vẻ đẹp pha trộn giữa phương Đông và phương Tây đẹp nhất
mà tôi từng gặp, nhưng cô còn đẹp hơn cô ấy và có lẽ số phận cũng may
mắn hơn”. Khi nói đến câu cuối cùng, hắn ta làm ra vẻ thương xót, rồi dựa
vào lưng ghế, khẽ nhún vai.
Hắn nhìn vẻ mặt bỗng nhiên trở nên căng cứng của Phương Thần, cuối
cùng tự giới thiệu một cách vắn tắt:
“Jonathan. Từ trước đến nay Lucy chưa bao giờ nhắc đến tôi với cô ư?
Thế thì thật là đáng tiếc, tôi và cô ấy từng có mối quan hệ tương đối tốt.”
Thực ra, kể từ sau khi Lục Tịch xảy ra chuyện, ngoài việc mang một số
di vật còn lại của cô từ nước ngoài về, gia đình họ Lục đã từng liên lạc với
những người bạn học của Lục Tịch. Sự việc xảy ra quá đột ngột, nên chẳng
ai có thể chịu đựng được cú sốc, và cũng không muốn chấp nhận hiện thực
tàn nhẫn ấy.
Gia đình cô đã hỏi hầu hết những người thường ngày có mối quan hệ
thân thiết với Lục Tịch, nhưng không hề có được bất cứ thông tin nào. Biểu
hiện của Lục Tịch ở trường tương đối tốt, quan hệ với mọi người cũng thế,
nên mọi người đều cảm thấy đau buồn và thương tiếc trước sự ra đi của cô,
đồng thời cũng lần lượt cho biết họ không hiểu lắm về cuộc sống riêng tư
của cô.
Cũng đúng như vậy, trong xã hội phương Tây, trong nền văn hóa luôn đề
cao sự tự do và bí mật cá nhân, thì cuộc sống riêng ư của một lưu học sinh
nước ngoài rất ít được người khác chú ý.