ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 403

Thế mà bây giờ người đàn ông này- Phương Thần nhìn hắn không chớp

mắt, một người đàn ông xuất hiện đột ngột như từ trên trời rơi xuống,
không những tự nhận là biết Lục Tịch mà còn có vẻ như còn biết cả nguyên
nhân cái chết của chị ấy. Phương Thần, lúc đó khi cùng bố mẹ lo liệu hậu sự
cho Lục Tịch ở Mỹ, hoàn toàn không hề biết rằng trong cuộc sống của Lục
Tịch tồn tại một người như thế này.

Tiếng chuông lảnh lót vang lên từ phía sau cánh của lớn, lại một người

khách mới đẩy cửa bước vào. Nhân khi đó Phương Thần lấy lại vẻ bình
thản, nhìn Jonathan nói với giọng khẳng định: “Anh đến đây chính là để
gặp tôi?”, cô hoàn toàn không hề ngây thơ đến mức cho rằng đây là một
tình huống ngẫu nhiên.

Jonathan nhướn đôi lông mày màu vàng nhạt không có ý phủ định, tay

bám trên tay vịn ghế, lúc này trong điệu bộ của hắn khác hẳn với vẻ lịch
lãm, nhã nhặn lúc trước, hắn chỉnh lại tư thế ngồi, và tỏ ra không sẵn sàng
trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Lúc đó Phương Thần mới phát hiện ra rằng, khi không cười thực ra

khuôn mặt của người đàn ông ấy rất lạnh lùng, thậm chí còn có vẻ dữ dằn
nữa, trong đôi mắt màu xanh biếc như nước biển ấy dường như không có
chút hơi ấm nào, khi nhìn ai đó lâu đến ánh nhìn cũng mang vẻ lạnh lùng.

Bất giác Phương Thần chau mày, trong lòng lại càng thấy hoài nghi.

Người đàn ông xuất hiện đột ngột này rất đáng nghi, trực giác của Phương
Thần nhận thấy khi còn sống, lẽ ra Lục Tịch không nên có bất cứ mối quan
hệ nào với người đàn ông này mới đúng.

Người xưa có câu: Người tự dưng tìm đến là kẻ mang ý đồ xấu, Phương

Thần rất hiểu điều này, trước khi chưa hiểu rõ về động cơ của Jonathan, cô
chỉ còn cách cố nén mối nghi ngời trong lòng. Vì vậy, trầm ngâm một lát,
Phương Thần nói bằng giọng bình thản và có phần cứng cỏi: “Xin lỗi, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.