Giọng của Phương Thần đanh lại, trả lời không chút cân nhắc: “Đó là
chuyện của tôi.
Thực ra, cô chưa hề nghĩ rằng sẽ phải đối phó với Hàn Duệ nhưu thế
nào, cũng không có chút thời gian nào để nghĩ về những điều đó. Đầu óc cô
lúc này dường như đang bị một người nào đó khuấy động lên, vì thế mà chỉ
còn lại một đống hỗn độn và còn cả những hình bóng đủ kiểu đủ dạng liên
tiếp xuất hiện, mấy năm trước cũng có, mấy tháng trước cũng có. Cô chỉ
muốn đi tìm Hàn Huệ và hỏi anh ta là vì sao, vì sao anh ta lại đưa ra quyết
định tàn nhẫn đến như vậy.
Viên đạn chí mạng ấy đã găm vào giữa ngực của Lục Tịch, dường như
nó đã đem khoảnh khắc trước cái chết rút ngắn đến mức thấp nhất có thể,
không biết lúc ấy Lục Tịch có kịp cảm thấy đau hay không nữa. Nhưng, chỉ
cần cô nghĩ đến đó là bàn tay của Hàn Duệ hoặc là của người mà anh ta sai
khiến, thì từ đáy lòng lại dấy lên một cảm giác lạnh toát.
Vì sao lại là anh?
Phương Thần nhắm mắt lại, chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến những
việc khác. Cô lách giữa hai người da trắng cao lớn, bước nhanh ra khỏi đó.
Giả sử nếu chuyện này đến sớm mấy tháng thì có lẽ cô đã không phản
ứng giống như lúc này. Nhưng, vì sao lại phải để đến lúc này mới có người
nói cho cô biết rằng, cái chết của Lục Tịch là do Hàn Duệ gây ra?
Phương Thần chạy khỏi nhà hàng ra đường lớn, rồi lên một chiếc taxi đi
thẳng đến hướng pub của Hàn Duệ. Cô hiểu thói quen của anh, biết rõ vào
giờ này hằng ngày anh thường xuất hiện ở đó.
Ánh chiều vừa xuống, cả thành phố bị bao trùm bởi một màu sẫm và
chìm trong tiếng ồn ào, nhộn nhiệp, như thể một chiếc lồng hấp khổng lồ,
hừng hực, khiến người ta thấy ngột