ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 437

là vị cứu tinh! Mặc dù người đàn ông này có lẽ cũng có những mối nguy
hiểm như vậy, cũng là một người không tốt như thế, nhưng cô vẫn thấy tin
tưởng anh, cô tin sự xuất hiện của anh sẽ giải phóng cô khỏi hoàn cảnh khó
khăn trước mắt.

Ánh mắt của Jonathan hết nhìn Hàn Duệ lại nhìn Phương Thần, rồi sau

đó nhếch khóe môi, nhưng không hề có dấu hiệu của nụ cười nào, nói:
“Hình như cậu cũng thay đổi rồi. Bây giờ cậu đã có tâm trạng để mà quan
tâm đến những chuyện không đâu rồi sao? Không lẽ cậu cũng cảm thấy cô
gái này rất xinh đẹp? Nếu cậu thích, tôi sẽ nhường cho cậu, thế là được chứ
gì”. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng Jonathan không có bất cứ một hành
động ra lệnh nào với thuộc hạ, vì thế Phương Thần vẫn bị mấy người đàn
ông nước ngoài to lớn ngăn lại.

Hàn Duệ không nói gì, anh chỉ đưa mắt nhìn Jonathan một cái, sau đó tự

mình bước tới.

Mấy tay thuộc hạ của Jonathan đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám

ngăn cản anh, thậm chí còn tự giác lần lượt đứng tránh sang bên. Hàn Duệ
bước tới đứng trước mặt Phương Thần như chốn không người, ánh mắt sâu
thẳm lướt nhìn một lượt khuôn mặt và cơ thể cô, dường như anh đang kiểm
tra xem cô có bị thương ở chỗ nào không.

Phương Thần dựa vào tường, môi mím chặt lại, vẻ mặt dưới ánh đèn cho

thấy tâm trạng có phần hơi phức tạp, cô cũng nhìn anh không nói một câu
nào. Đôi mắt cô có lẽ là bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt, rất linh lợi, lòng
đen lòng trắng rõ ràng, khi cô cười đôi mắt ấy long lanh chẳng khác gì giọt
nước mùa thu. Thế nhưng trong giờ phút này, khiến nó có vẻ tội nghiệp và
khiến cô chẳng khác gì một đứa trẻ vừa bị bắt nạt, đáy mắt toát lên vẻ ấm
ức và ngoan cường, nhưng vẫn ẩn chứa ánh tin cậy cố che giấu.

Cô nhìn thấy anh, vì thế mới cảm thấy yên tâm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.