ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 498

Cái bóng dong dỏng của Hàn Duệ in xuống giường nhạt nhòa, anh đứng

dậy nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp mà anh đã nhìn không biết bao nhiêu
lần.

Anh nhìn cô - người con gái tên Phương Thần, như thể đây là lần đầu

gặp.

"Cô muốn biết chị cô đã chết thế nào ư? Nếu ngay từ đầu cô trực tiếp

hỏi tôi thì có thể tôi sẽ nói cho cô biết. Nhưng bây giờ thì...", Hàn Duệ nhìn
Phương Thần, giọng lạnh tanh, "... cô đừng hòng biết được nữa".

"Tại sao!?" Phương Thần sững người một lát rồi đứng ngay dậy.

"Cô có thể nhẫn nại như thế khiến tôi rất khâm phục. Để biết được sự

thật về cái chết của chị mình, cô đã miễn cưỡng sống với tôi, chắc hẳn cô đã
rất đau khổ, đúng không? Vậy tôi sẽ không để cô đau khổ thêm nữa. Dù sao
cái gì phải hy sinh cũng đã hy sinh rồi, chi bằng cô hãy tiếp tục ở lại nịnh
tôi, biết đâu sau này vào một ngày thấy vui tôi sẽ kể mọi chuyện cho cô
nghe".

Vẻ mặt của Hàn Duệ lộ vẻ khinh thường. Đôi mắt sâu thẳm của anh lướt

nhìn Phương Thần không giấu được ý muốn làm nhục cô. Nói xong, Hàn
Duệ quay ngưòi định bỏ đi chỗ khác.

"Anh đúng là đồ biến thái!", nghe Hàn Duệ nói vậy, Phương Thần không

nén được cơn giận dữ đang trào dâng trong lòng, cất tiếng chửi rủa.

Hàn Duệ vẫn không quay đầu lại, chỉ khẽ "hừ"

Sững người một lúc, Phương Thần tức đến mức hai vai run lên: "Đúng!

Tôi không có một chút thật lòng nào với anh, tôi qua lại với anh chỉ để thăm
dò nguyên nhân cái chết của chị Lục Tịch mà thôi! Nhưng thế thì đã sao?
Nói cho cùng, tôi và anh chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.