Khánh Vân
Ánh Hồng Hạnh Phúc
Chương 13
Sáng hôm sau, Hoa Phượng đi làm với tâm trạng ủ rủ, mệt mỏi vì cả đêm
qua không ngủ. Cô cứ trằn trọc mãi, cố nhắm mắt nhưng hình ảnh của Dinh
và Thanh Trà cứ lởn vởn trong đầu. Cô chặc lưỡi lắc đầu, cố xua tan những
bực bội. Vậy mà giấc ngủ yên lành vẫn không đến, cứ chập chờn, lơ mơ
như vậy cho đến sáng.
Khi vào đến công ty, Hoa Phượng cứ cặm cụi làm việc như một cái máy,
không buồn để ý gì đến xung quanh. Mãi đến lúc chị Mai đến bên bàn cô,
hỏi:
-Phượng đi ăn trưa cơm với chị không?
Cô ngước lên nhìn đồng hồ thấy gần mười hai giờ trưa rồi. Chợt nhớ ra từ
tối hôm qua đến giờ chẳng có gì trong bụng, tự nhiên cô cảm thấy đói cồn
cào, nên cô vội vàng gật đầu với chị Mai.
Đạ, em đi với chị.
Hai chị em đi ra quán gần đó gọi hai phần cơm. Trong lúc ngồi chờ người
ta dọn, Hoa Phượng cứ nuốt nước miếng ừng ực. Mùi thịt nướng, cá kho,
rau xào….cứ tỏa ra thơm lừng, làm cơn đói của cô càng tăng lên ghê gớm.
Cô nhìn chị Mai, cười thảm hại:
-Trời ơi! Em đói dễ sợ.
-Bộ em không ăn sáng sao?
-Từ tối hôm qua lận.
Chị Mai trợn mắt kêu lên:
-Cái gì? Em nhịn ăn từ tối hôm qua đến giờ?
Hoa Phượng thiểu não gật đầu. Mai nghiêm giọng:
-Em nhịn ăn như vậy coi chừng đau bao tử đó nghen. Chị thấy em có dư
cân đâu, thậm chí gầy là đằng khác. Sao em lại nhịn ăn chi vậy?
-Vâng, em sẽ không vậy nữa đâu.
Những người phục vụ đã dọn đủ các món mà hai cô đã kêu. Chỉ chờ có thế,
Hoa Phượng vớ lấy đũa, bưng chén cơm lên ăn lấy ăn để. Mai trông thấy