ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 4

Khánh Vân

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Chương 1

Reng….reng….reng…..
Cái đồng hồ báo thức đặt ngay đầu giường reo um tỏi làm Hoa Phượng giật
mình nhỏm dậy. Theo phản xạ tự nhiên, cô thò tay nhấn cái nút làm nó im
bặt.
Mắt mở không lên, cô lại nằm vật xuống định ngủ tiếp, nhưng thằng Hoàng
đã thò đầu vào phòng la lên:
-Chị Phượng! Dậy đi làm. chị mà ngủ nướng là trể ráng chịu nhạ Tới giờ
em đi học rồi, không kêu chị nữa đâu.
Hoa Phượng hoảng hốt ngồi bật dậy, nhìn đồng hồ một lần nữa. Đúng bảy
giờ. Cô vội vàng tung chân nhảy xuống khỏi giường, chạy một mạch vào
toa-lét đánh răng rửa mặt, xong lại ào vào ngồi phòng trang điểm qua loa.
Vừa thay đồ, cô vừa rủa cái đồng hồ. Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, cô đã
vặn chuông báo thức lúc sáu giờ ba mươi, vậy mà không biết sao mãi đến
bảy giờ nó mới ì ạch cất tiếng. Cái đồ phản chủ! (trùi, cô này mắc cừ quá)
Khi áo quần đã chỉnh tề, Hoa Phượng đứng trước gương ngắm nghía lần
nữa. Quái. Sao hôm nay cô thấy mình có vẻ gì là lạ! Cô quay tới quay lui,
săm soi một hồi mới phát giác ra đôi mắt mình hơi sưng, trông mệt mỏi
một cách kỳ cục.
-Thôi chết! – Cô lẩm bẩm – Làm sao bây giờ? Thấy mặt mình là con nhỏ
Thanh Trà cười chọc quê cho coi.
Ngẫm nghĩ, cô thấy mình quá ư lãng nhách, đọc tiểu thuyết thôi mà cũng
khóc ti tỉ, làm như nhân vật khốn khổ trong đó là mình vậy, để bây giờ nhìn
cái mặt phờ phạc trông chán chết.
Vừa dắt xe ra khỏi cổng, cô vừa ngoái vào nhà, gọi to:
-Chị Châu ơi! Ra đóng cửa giùm em.
-Ờ, để đó cho chị.
Một người phụ nữa trung niên từ dưới nhà sau vội vàng đi ra. Sau khi chị
gài cánh cổng xong, dợm quay vộ Bỗng chị nghe tiếng la “oái”. Nhìn ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.