ANH HÙNG CA - Trang 112

không ngừng chảy ra qua kẽ ngón tay ông ta, gần như chỉ sau nháy mắt đã
hóa thành một thứ nước đen nhớp nháp.

Sau khi đánh lén thành công, con rắn trắng xoay người quay trở lại bên

cạnh kẻ vừa lên tiếng. Chỉ thấy trên con đường núi hoang vu, một nữ tử trẻ
tuổi chậm rãi cất bước đi lại. Dáng đi của ả tựa như nhánh liễu trong gió,
hết sức yểu điệu thướt tha trong bộ áo váy màu tím lả lơi. Còn con rắn kia
thì quấn quanh cánh tay ả, tựa như một chiếc khăn lụa mềm mại phất phơ.

“Úi chao, ta nói này thần quân đại nhân ơi, mùi vịcủa Thiên Anh huyết

không tệ đấy chứ?”

Nụ cười của nữ tử đó hết sức ngọt ngào, nhưng ba chữ Thiên Anh huyết

thì lại khiến cho tất cả những người đang có mặt thầm kinh hãi. Hóa ra
Thiên Anh huyết là một vật cấm kỵ của tà phải, có công hiệu khắc chếthần
tiên. Cách thức chế tạo nó có thể nói là mất hết tính người, điên cuồng tột
bậc, bởi cần tìm đủ một nghìn đứa trẻ sơ sinh, bỏ chúng vào trong những
chiếc hũ, để mặc cho chúng ngủ say rồi chết. Cuối cùng, hồn phách của
một nghìn đứa trẻ này cùng oán khí của chúng sẽ được ngưng tụ lại, hóa
thành một thứ nước độc. Thứ nước nàychí âm chí độc, ngay cả thần tiên
cũng phải kiêng dè mấy phần, không dám lại gần, bởi lẽ một khi tiếp xúc,
nhẹ thì sẽ mất đi trăm năm đạo hạnh, còn nặng thì thần hồn bị ăn mòn, mất
hết pháp lực.

Quả nhiên, vị Phán quan mặt xanh toàn thân co rút, nằm gục dưới đất

không dậy nổi. Nử tử kia cười vang, kế đó liền rút ra một thanh đoản đao
mà mân mê trong lòng bàn tay, đồng thời khẽ cười nói: “Cái gì mà thần ở
Địa phủ chứ, hóa ra chỉ có chút bản lĩnh kém cỏi như thế mà thôi, thật
khiến nô gia thất vọng quá chừng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.