ANH HÙNG CA - Trang 232

Bạch Hà trấn mang bán con gái mình cho kẻ buôn người thì đã biết rằng
đứa bé ấy nhất định sẽ được luyện chế thành Thiên Anh huyết rồi mang đến
cho kẻ chủ mưu. Thế là ả liền cố tình bắt đứa bé trai đi, bởi lẽ đứa bé trai ấy
và chị gái của nó vốn là một cặp song sinh, cho nên hồn phắt ắt sẽ tương
thông và có khả năng thu hút lẫn nhau. Chung Vô Gia đã dựa vào biện pháp
này, cuối cùng tìm được núi Xích Vân...

“Công đức cái gì chứ? Làm gì có loại công đức nào như vậy! Ha ha

ha...” Nghe thấy những lời lẽ kia của Chính Đức chân nhân, Tất Phi sau khi
im lặng một lát bỗng cất tiếng cười rộ. “Bề ngoài thì tự cho mình là chính
nghĩa, trong xương tủy lại táng tận lương tâm. Ta chỉ hận mình có mắt
không tròng, thường này không nhìn ra tâm tính điên cuồng của ông. Cái gì
mà Xích Vân lâu chuyên che chở cho trăm họ Thần Châu chứ, đúng là nực
cười! Nực cười!”

Nghe thấy y cười vang như thế, Chính Đức chân nhân lộ rõ vẻ không

vui, thế rồi lão ta vẫn ưỡn thẳng lưng, nói năng đanh thép, không hề có chút
áy náy, thậm chí còn tiếp tục giải thích về “công tích lớn lao” của bản thân:
“Người làm việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết. Bản tọa sớm đã nói rõ rồi,
để mang lại sự bình yên vĩnh viễn của Thần Châu, một chút hy sinh là điều
khó tránh. Nếu dùng cái chết của một số ít người mà có thể đổi lại sự bình
yên cho thiên hạ, lẽ nào còn không phải là một chuyện công đức ư?”

“Đi chết! Đi chết! Đi chết đi!” Chỉ nghe một tiếng quát lớn vang lên,

Chung Vô Gia đột nhiên nhảy bật dậy, co bàn tay thành trảo, dốc hết sức
lực chụp thẳng về phía trái tim Chính Đức chân nhân.

“Yêu nữ, chết đi!” Hai mắt Chính Đức chân nhân lóe sáng, bàn tay mang

theo một ngọn lửa nóng bỏng đánh về phía thiên linh cái của Chung Vô
Gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.