ANH HÙNG CHÍ - Trang 1100

Mấy tên cường đạo còn lại kinh hãi tới vỡ mật, không dám cậy mạnh mà
vội rút xuống.

Đại vương kia mắng:

- Xú tiểu tử! Không ngờ giảo hoạt như vậy!

Hắn xuất ra một thanh đại đao, đích thân leo lên sườn núi. Ngũ Định Viễn
liên tiếp ném những tảng đá lớn về đại vương kia. Người này khinh công
không kém, tránh trái né phải, nhảy cao cúi thấp tránh được hết.

Mắt thấy đại vương muốn xông lên, Ngũ Định Viễn dùng dao đánh đá lấy
lửa, lấy củi khô đốt chừng mười cây đuốc. Chờ Đại vương leo đến gần rồi
ném ra toàn bộ. Đại vương nọ hoảng hốt. Đỡ trái thì hở phải, chòm râu bị
cháy sém một một mảng. Tận dụng lúc này, Ngũ Định Viễn ném "Phi Thiên
Ngân Thoa" trúng đầu vai hắn. Đáng tiếc ra tay hơi vội nên kém chính xác,
nếu không liền tước đi tính mạng của đối phương.

Đại vương nọ trúng ám khí thì lăn một vòng xuống núi, mặt mũi bầm dập.
Hắn gượng bò lên, lại đứng ở dưới mắng:

- Cẩu tạp chủng! Có giỏi thì xuống dưới đấu cùng gia gia của ngươi một
trận! Tổ tông nhà ngươi! Mau mau cút cho xuống ta!

Ngũ Định Viễn thấy cường đạo không xông lên được, có điều bản thân
mình cũng không cách nào đi xuống, nghĩ ngợi:

“Trước mắt tạm thời ta được an toàn, có điều trên tay tặc tử còn giữ người
của chúng ta, lát nữa chúng lấy ra uy hiếp thì ứng phó ra sao?”

Đang ưu sầu chợt nghe thanh âm mơ hồ của một thiếu nữ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.