ANH HÙNG CHÍ - Trang 1110

Lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Đình nơi xa xa. Nhất thời há to
miệng ngây người tại chỗ.

Ngũ Định Viễn năm nay đã ba mươi lăm. Cả đời lăn lộn trong công môn,
rất ít gần nữ nhân. Từng có vài thượng cấp muốn thay hắn an bài hôn sự
nhưng kéo dài đến nay vẫn cô độc một mình. Chính vì như thế, bình thường
vị Tây Lương danh bộ này không muốn làm rõ tâm sự của mình. Mãi đến
thời khắc sinh tử trước mắt, mới biết mình có tình ý với tiểu cô nương kia.

Đại vương nọ tiến lên, giơ cương đao hô to một tiếng:

- Con bà nó chứ, đồ hỗn trướng! Ngươi giết rất nhiều thủ hạ của ta, thật
đáng chết! Xem ta báo thù cho bọn họ!

Ngũ Định Viễn không tránh không né, ngửa đầu nhìn Diễm Đình kêu:

- Các cô mau chạy đi! Đi tìm Dương đại nhân tới cứu chúng ta!

Không ngờ Diễm Đình không chạy trốn, ngược lại nhảy xuống chạy về phía
Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn kinh hãi kêu lên:

- Cô không phải là đối thủ của bọn họ, mau chạy trốn đi! Tìm Dương đại
nhân tới cứu chúng ta!

Diễm Đình lớn tiếng nói:

- Ta không muốn chạy trốn! Mọi người cùng liều mạng!

Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp nàng ánh lên vẻ kiên nghị, đúng là quyết
không lùi bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.