ANH HÙNG CHÍ - Trang 1117

Bên kia, đôi mắt Diễm Đình vẫn không ngừng dõi theo Dương Túc Quan.
Chàng đi về Đông thì Diễm Đình liền nhìn về Đông, đi về Tây liền liếc về
phía Tây, bộ dạng tỏ ra thất thố. Chợt thấy Dương Túc Quan xoay đầu nhìn
về phía nàng, Diễm Đình sợ ánh mắt hai người đụng nhau, đỏ mặt vội cúi
đầu. Ai ngờ Dương Túc Quan đi thẳng qua, tới nói chuyện cùng Trương
Chi Việt.

Diễm Đình thấy Dương Túc Quan bận rộn, không có thời gian để ý đến tiểu
cô nương nhỏ như nàng, chưa từng liếc mắt nhìn bản thân một cái. Dường
như nàng không tồn tại trước mặt người này. Nàng thở dài, trên mặt lộ vẻ
buồn bã.

Ngũ Định Viễn một bên đem tình cảnh nọ thu vào trong mắt. Trong lòng
chợt dâng lên cảm giác đau xót, tự biết tình ý của hắn nhất định phải cho
trôi theo dòng nước. Dương Túc Quan bề ngoài anh tuấn, võ công rất cao
cường. Bản thân hắn sao có thể so sánh cùng người? Hơn nữa niên kỷ của
hắn đã lớn, hơn tiểu cô nương này chừng mười tuổi, sao có thể theo đuổi
nàng? Nhất thời trong lòng phiền nhiễu, cũng thở dài một hồi.

Ngũ Định Viễn sầu bi thì nhớ lại Yến Lăng tiêu cục, nhớ đến năm đó Tề Bá
Xuyên chết trong ngực của mình thì chấn động toàn thân, thầm nghĩ:

"Ngũ Định Viễn a Ngũ Định Viễn. Đại thù còn chưa báo, Côn Luân Sơn tặc
tử vẫn nhơn nhơn ngoài vòng vương pháp, sao ngươi có thể rảnh rỗi nghĩ
ngợi lung tung? Ngươi lưu luyến nữ sắc như vậy thì còn là hán tử Tây
Lương sao? Ngươi còn mặt mũi nào đối mặt già trẻ cả nhà Yến Lăng tiêu
cục? Tiểu cô nương Diễm Đình này còn nhỏ tuổi, tựa như một muội muội,
sao ngươi muốn nhúng chàm với nàng? Ngươi còn là con người sao?"

Nghĩ đến thì tự trách không thôi, trên mặt hiện vẻ khó chịu.

Quyên Nhi nhanh nhảu đi đến, thấy vẻ mặt Ngũ Định Viễn thì hoảng sợ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.