ANH HÙNG CHÍ - Trang 1330

Hách Chấn Tương mặt không còn chút máu, oán hận nhìn Hồ Mị Nhi
nhưng vì già trẻ trong nhà đành đỏ mắt. Hắn bò tới nằm úp xuống đất, gắng
gượng nói:

- Van cầu tiên cô, xin rộng lòng tha cho già trẻ nhà ta.

Hồ Mị Nhi tát hắn mấy cái, mắng:

- Xin người giúp đỡ mà không biết khóc than? Mau khóc lóc năn nỉ cho ta.

Hách Chấn Tương cắn răng, khàn khàn lên giọng:

- Tiên cô... Xin buông tha chúng ta...

Hồ Mị Nhi che miệng cười:

- Ha ha. Ngu xuẩn! Ngươi ngu ngốc như vậy, thực khiến ta buồn cười muốn
chết.

Hách Chấn Tương mãnh liệt ngẩng đầu, run giọng hỏi:

- . . . Cái gì?

Hồ Mị Nhi cười to không dứt:

- Đùa giỡn hạng như ngươi ngu ngốc là dễ dàng nhất. Ngươi cho là làm bộ
như vậy, ta sẽ bỏ qua cho người nhà ngươi sao? Mắc cười! Họ Hách, ngoan
ngoãn ở âm tào địa phủ chờ xem đi! Nhìn xem lão bà cùng hài tử của ngươi
thảm hại cỡ nào? Ha ha! Ha ha!

Hách Chấn Tương biết rõ bị lừa thì tâm can đau đớn như nứt ra. Hắn kêu
thảm một tiếng, dùng sức lao tới Hồ Mị Nhi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.