ANH HÙNG CHÍ - Trang 1329

Hách Chấn Tương lúc này đã mất khí phách, nghĩ tới an nguy của thân
nhân thì vội hỏi:

- Nói đi... Cần cái gì...

Hồ Mị Nhi cười nói:

- Ngươi thật mau quên. Mới rồi ta nói, ngày sau nhất định phải làm cho
ngươi quỳ xuống xin tha, khi đó ngươi nói cái gì?

Hai mắt Hách Chấn Tương như muốn phun ra lửa nhưng thấp giọng đến
mức thảm hại:

- Ta nói... Ta nói.. bằng võ nghệ của cô nương, chỉ sợ còn phải luyện thêm
mấy năm nữa.

Hồ Mị Nhi ầm ĩ cười to:

- Chính là câu này! Họ Hách, ngươi tự đại cuồng vọng, tự cho là võ công đệ
nhất thiên hạ sao? Ta cho ngươi biết, dựa vào dung mạo tư sắc của ta, từng
có không biết bao nhiêu vương công đại thần khúm núm dưới váy ta. Ta
không quản võ nghệ, vẫn có thể khiến cao thủ quỳ xuống đất phục lạy, xin
ta khoan dung!

Hách Chấn Tương mất rất nhiều máu, ai ngờ sắp chết lại chịu vũ nhục như
vậy. Hắn nhắm nghiền hai mắt nhẫn nại, chỉ nghe Hồ Mị Nhi cười nói tiếp:

- Mau tới quỳ xuống cầu xin bổn cô nương, nếu không con cháu ngươi sẽ
mắc họa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.