ANH HÙNG CHÍ - Trang 1327

- Sao vậy, thì ra người này còn thê tử!

An Đạo Kinh rùng mình, biết nữ nhân này lại có độc kế hại người. Có điều
việc này không liên quan đến hắn, không cần giấu diếm liền nói:

- Đúng vậy! Người này có một lão bà cùng hai hài tử.

Hồ Mị Nhi cười cười nhìn sang Hách Chấn Tương:

- Vậy sao? Ngươi từng mắng ta là hạng ** điếm, còn nói không giết ta thì
quyết không nhắm mắt, có phải thế không?

Hách Chấn Tương cả giận nói:

- Đồ giặc cái! Có dũng khí thì mau giết ta! Hách mỗ nói cùng hạng lăng
loàn như ngươi chỉ thêm bẩn miệng!

Hồ Mị Nhi cười nói:

- Sắp chết mà còn già mồm! Ngươi nói ta là ** điếm, bồi tiếp người qua
đêm mới có thể sống yên trên giang hồ. Như vậy đi, sau khi ngươi chết, ta
muốn xem lão bà của ngươi làm sao sống qua ngày? Ta là người rất hảo
tâm, tương lai sẽ chỉ cho ả một con đường sống, ta xem Nghi Hoa Viện kinh
thành rất thiếu người, không bằng để ả tới đó mưu sinh đi!

Hách Chấn Tương nghe thì giận dữ hét lớn một tiếng, trong miệng phun
trào máu tươi, tiếng kêu chấn động gò núi lan truyền ra xa.

Hồ Mị Nhi lại hỏi:

- Hài tử nhà hắn năm nay bao nhiêu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.