ANH HÙNG CHÍ - Trang 1843

Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:

- Lư huynh đệ, lời ca đó là trò gì vậy, sao thúi tha khó nghe như thế? Mau
thông dịch giúp lão tử một đoạn đi!

Còn trong tình cảnh nguy hiểm, Lư Vân vẫn ôm chặt công chúa. Hắn đang
muốn dịch lại lời ca, chợt thấy công chúa khẽ cựa trong lòng mình, sợ nàng
bị thương nên cúi đầu xem xét.

Lại thấy công chúa mỉm cười, nàng thấp giọng nói:

- Ai cũng nói con dân Hãn quốc đơn thuần chất phác, kỳ thật bọn họ rất
thích ca công tụng đức. Huynh xem bộ dáng bọn họ, nói không chừng còn
cổ hủ hơn Đại Minh chúng ta nữa.

Lư Vân đối diện với khuôn mặt kiều diễm kia. Thấy chỉ mới qua mấy ngày
mà nàng đã gầy đi rất nhiều, dù đang cười nhưng trên mặt thoáng hiện vẻ
phong sương. Hắn thương tiếc trong lòng, thấp giọng nói:

- Công chúa điện hạ, mấy ngày qua người chịu nhiều vất vả rồi.

Công chúa ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn rồi dịu dàng nói:

- Mấy ngày qua, mỗi ngày ta đều cầu khẩn. Ông trời quả thật có mắt, cuối
cùng đã để huynh bình an vô sự.

Chỉ thấy đôi mắt nàng chớp động ánh lệ, lời lẽ lại mang theo tình cảm vô bờ
bến. Lư Vân cảm động trong lòng, thầm nghĩ dù tan xương nát thịt vì nàng
cũng không chối từ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.