ANH HÙNG CHÍ - Trang 2037

Đi một lát, đám người cảm thấy thân mình nóng lên. Đường hầm nóng bức
kín bưng như cái nồi hấp, người nào cũng ướt đẫm mồ hôi, thở dốc liên tục.
Mấy đệ tử Côn Luân chịu không nổi, đành cởi áo ở trần đi tiếp. Giờ đang
mùa đông rét buốt, thực không biết khí hậu nơi đây sao lại kì lạ như vậy.

Mọi người đi được mấy trăm thước thì càng nóng vội, muốn thoát khỏi đây.
Ngũ Định Viễn cảm thấy trên tay ngày càng nóng, tựa hồ như độc tố sắp
phát tác. Diễm Đình thấy trán hắn nhỏ đầy mồ hôi, lo lắng hỏi:

- Ngũ đại gia, tay huynh lại đau sao?

Ngũ Định Viễn lắc đầu cười:

- Ta ổn, không có chuyện gì.

Diễm Đình lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn, bộ dáng đầy vẻ thương xót.
Ngũ Định Viễn cảm thấy được an ủi, liền quên đi nỗi đau đớn trên người.

Thêm một lúc thì mọi người đặt chân trên đất bằng. Rốt cuộc ra khỏi đường
hầm, hai bên mở rộng rất nhiều, đủ cho mấy người sánh vai nhau mà đi.
Chợt nghe có tiếng nước chảy, mấy người giơ đuốc thấy có một con suối
nhỏ. Trong ánh lửa, có thể thấy làn nước trong suốt đang chảy róc rách
không ngừng.

Giang Sung quen an nhàn sung sướng, đi bộ một hồi cảm thấy mệt mỏi, bèn
nói:

- Mọi người ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp!

Đám Cẩm Y Vệ liền bưng qua một khối đá tròn để y ngồi nghỉ tạm. Một gã
đệ tử Côn Luân khát nước khó chịu, liền đi tới bờ suối định uống nước. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.