ANH HÙNG CHÍ - Trang 2112

nan giải có lẽ nằm ở căn phòng đá trước mặt. Ngũ Định Viễn nhớ lại bốn
câu: “Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế, thiên cơ do chân, thần quỷ
tự tại” kia, bất giác toàn thân phát run. Hắn đứng trước cửa động, lớn tiếng
kêu rằng:

- Có ai chăng? Tại hạ Tây Lương Ngũ Định Viễn, xin bái kiến tiền bối!

Kêu vài lần nhưng không ai bước ra hoặc lên tiếng trả lời. Ngũ Định Viễn
thân không mảnh vải, tuy không tiện gặp người nhưng cũng không thể cứ
ngơ ngác đứng như vậy, đành kiên trì kêu thêm lần nữa:

- Tiền bối, nếu ngài không ra, tại hạ đành mạo muội xông vào.

Liền đưa tay che thân rồi nhăn nhó đi vào trong. Bước vào là một khoảng
không gian trống trải. Giữa phòng có một đài cao, phía bên có một tấm bia
có khắc bốn chữ “Đài thần Nữ Oa”. Trên này có đặt một chiếc quan tài
bằng đá rất lớn, được ánh sáng mờ ảo chiếu rọi, ngoài ra không còn gì nữa.

Ngũ Định Viễn lên đài, tới cạnh cỗ quan tài bằng đá. Thấy trên người phản
chiếu ánh sáng như nước biển xanh thẳm. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Thì ra
trên trần có khảm những viên ngọc lưu ly, tỏa ra ánh sáng tím mờ ảo như ở
ao báu Phục Hy vậy.

Ngũ Định Viễn cúi đầu nhìn quan tài thì nghi hoặc:

- Cỗ quan tài này đầy thần bí, không biết bên trong chứa người nào?

Muốn mở quan tài ra xem nhưng chợt nhớ chỗ này quái dị khôn lường. Một
đường tới đây đều có nhiều quái thú như Trường Hữu Phì Di cản đường.
Giờ trong này có cương thi hay yêu quái thì cũng không mấy ngạc nhiên.
Ngũ Định Viễn lắc đầu cười khổ, không vội đụng đến quan tài mà nhảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.