ANH HÙNG CHÍ - Trang 2133

Hắn nhíu mày suy nghĩ, có điểm lo lắng nhưng cảm nhận cơ thể không có
hiện tượng trúng độc. Hành động cũng thoải mái, thần thanh khí sảng nên
không để tâm điều này nữa.

Ngũ Định Viễn nóng lòng chạy suốt đêm. Khi phía chân trời dần sáng lên,
sáng sớm có một tầng sương nhàn nhạt. Phóng tầm mắt ra xa, bình nguyên
mênh mông mơ hồ chìm trong sương mù dày đặc. Hắn đã chạy được hai
canh giờ nhưng tinh thần vẫn rất dồi dào, không hề có cảm giác mệt mỏi,
dưới chân càng như đằng vân giá vũ, giống như tia chớp xẹt qua bầu trời
vậy. Cảnh vật chung quanh đều chạy ngược nhanh chóng, chỉ sợ còn nhanh
hơn cả Thiên lý mã gấp mười lần.

Lại đi một lúc, thoáng thấy phía trước có một cổng chào lớn, dõi mắt trên
đó có viết:

- Ngọc Môn Quan.

Ngũ Định Viễn kinh ngạc thầm nghĩ:

- Một đêm ta đã chạy được quãng đường vài trăm dặm? Điều này sao có
thể?

Lúc trước hắn cùng đám người Côn Luân Sơn mất hơn mười ngày đường
cưỡi xe ngựa mới đến Thiên Sơn, ai ngờ quay về chỉ hết một đêm. Nhìn hai
chân của mình, Ngũ Định Viễn kinh hãi khó có thể nói thành lời. Ngây
người một lúc hắn mới quyết định đi về quan ải.

Ngũ Định Viễn đến gần, biết mình đang mặc long bào không thể tùy tiện
qua ải, liền vào nhà dân gần đó muốn trộm quần áo để thay. Ai ngờ mới
bước đến cửa đã bị một lão nhân đang nấu nước chặn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.