ANH HÙNG CHÍ - Trang 2373

La Ma Thập ngơ ngác cầm củ khoai, sắc mặt cực kỳ xấu hổ, đôi chân mềm
nhũn liền ngã ngồi trên đất.

Phương Tử Kính chậm rãi đi về phía Giang Sung, mỉm cười nói:

- Giang đại nhân, đã lâu không gặp, khí sắc của ngài vẫn rất tốt.

Giang Sung sợ đến tâm thần vỡ liệt, cả kinh kêu lên:

- Mau ngăn cản hắn!

Phương Tử Kính thở dài một tiếng, lại lấy ra một củ khoai, cau mày nói:

- Vì sao đại nhân phải bắt ta? Phương mỗ mỗi ngày ở trong sơn động, chỉ là
cô hồn dã quỷ, không thê không tử, nhiều năm làm bạn với gió núi heo hút,
sinh hoạt tầm thường không vui vẻ khoái lạc. Giờ ta muốn mời đại nhân về
nhà làm khách, nấu khoai cho ngài nếm thử, đại nhân có thể nào cự tuyệt
hảo ý của người ngoài ngàn dặm đây?

Giang Sung nghe đối phương muốn bắt mình về động. Nghĩ đến cuộc sống
địa ngục như thế, nhất thời thét to:

- Người đâu, mau mau lên đi!

Chúng hảo thủ hai mặt nhìn nhau, lại không một ai dám động đậy. Giang
Sung càng lúc càng sợ, liền đẩy An Đạo Kinh đi ra. An Đạo Kinh đành run
rẩy tới trước mặt Phương Tử Kính. Toàn thân hắn phát run, ngay cả cương
đao cũng cầm không nổi.

Phương Tử Kính thấy An Đạo Kinh run loạn toàn thân, liền mỉm cười đi về
phía trước. An Đạo Kinh thấy lão tới gần, thoáng chốc sợ hãi xua xua hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.