ANH HÙNG CHÍ - Trang 2539

Mắt thấy Trác Lăng Chiêu thảm bại, Phương Tử Kính lại không hề ngạc
nhiên. Lão lắc đầu than thở: “Kỳ thật sự chênh lệch giữa hai người, đã rõ
ràng ngay ở chiêu đầu tiên.”

Trước khi hai người ra tay, Trác Lăng Chiêu nói “Kiếm như thần”, lời này
khí phách tuyệt luân nhưng mất đi ý cảnh. Ninh Bất Phàm nói “Kiếm là ta”,
chính là cảnh giới cao nhất của nhân kiếm hợp nhất. Phương Tử Kính là cao
thủ kiếm thuật, nghe đoạn đối thoại liền biết trong lòng Trác Lăng Chiêu
còn rào cản, một lòng chỉ cầu thanh danh lợi lộc, luyện võ vì cầu thắng.
Ninh Bất Phàm thì siêu thoát khỏi sinh tử vinh nhục, tìm được cái bản ngã
trong kiếm thuật. Cách nhìn của hai người về kiếm đạo cách nhau một trời
một vực, kiếm chiêu cũng không giống nhau. Tuy đều dùng trí khắc địch
nhưng Ninh Bất Phàm cầu thuận theo tự nhiên, Trác Lăng Chiêu cầu chính
là khí phách bản thân. Một khi hai loại kiếm thuật này gặp nhau, thắng bại
tất nhiên vừa xem đã rõ.

Mọi người thấy kết cục của Kiếm Thần, trong lòng buồn bã. Những kẻ
được Trác Lăng Chiêu tìm đến trợ trận, giờ phút này thấy y thảm hại như
thế, trước khi tức giận rời đi, miệng còn không ngừng kêu la:

- Con mẹ nó, Kiếm thần cái rắm, căn bản chỉ là hổ giấy, toàn bộ không phải
là đối thủ của người ta!

Đủ loại chê cười khinh thường trong lòng, đều biểu hiện hết ra lời nói.

Phương Tử Kính nhìn hạng người bạc bẽo đó, không khỏi lắc đầu than thở:

- Lại là mấy lời khen chê của thế gian, mới khiến một đại cao thủ làm nhiều
chuyện ác như vậy. Nếu giờ Trác Lăng Chiêu tỉnh lại, nghe những lời trào
phúng này, chắc chắn uất ức cả đời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.