ANH HÙNG CHÍ - Trang 2541

tay giết người, đám đệ tử Hoa Sơn đành tiến lại khuyên can, thoáng chốc
trường diện loạn thành một đống.

Kim Lăng Sương hít vào một hơi, nhớ đến thanh thế của Côn Luân Sơn khi
lên núi, trong lòng cảm thấy khó khăn. Y nhìn Trác Lăng Chiêu đang hôn
mê bất tỉnh, thầm nghĩ: “Cả đời chưởng môn háo thắng, vì hư danh mà
mang tiếng xấu không chuyện ác nào không làm, ài… Điều này thực sự là
đáng sao?”

Chợt thấy Ninh Bất Phàm xoay người, chỉ vào một vật trên mặt đất, hỏi:

- Thứ này của các ngươi?

Kim Lăng Sương giật mình cúi nhìn, thấy một vật màu trắng nằm ngay bên
chân Ninh Bất Phàm, vật nọ mỏng manh hình vuông. Chính là thứ đã dẫn
dắt Côn Luân Sơn đến chỗ tụ tập đủ mọi tội ác trên đời, một tấm da dê.

Kim Lăng Sương biết là do chưởng môn trọng thương, không còn sức để ý
các thứ trên người, mới để da dê từ trong lòng rơi xuống đất. Y đi tới nói:

- Thứ này là của chúng ta, làm phiền Ninh tiên sinh trả lại cho.

Ngay đúng lúc này, trong đám Liễu môn bước ra một người, cất cao giọng
nói:

- Chậm đã! Thứ đó là của chúng ta. Ninh tiên sinh đừng nghe hắn nói bậy!

Người lên tiếng có khuôn mặt anh tuấn, chính là Dương Túc Quan.

Ninh Bất Phàm nghe hai bên đều nhận vật là của mình, trong tâm buồn bực,
khó hiểu hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.