ANH HÙNG CHÍ - Trang 2588

Trong này, ngoài lão ra còn hai người trẻ trung đều mặc quan phục. Một
người diện mạo tuấn mỹ, chính là Dương Túc Quan. Chỉ là lúc này sắc mặt
chàng tái nhợt, có lẽ còn đang thất kinh trước những gì hai người vừa nói.
Người còn lại bộ dạng khẩn trương, thân hình cao lớn cường tráng cùng
khuôn mặt chữ điền cúi thấp, mồ hôi trên trán nhỏ xuống thấm ướt cả áo,
chính là Ngũ Định Viễn.

Thấy thượng cấp khóc ròng như thế, hai người Dương Ngũ chỉ biết lo lắng
nhìn nhau.

Thật lâu sau, Liễu Ngang Thiên lau giọt lệ già nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này
đã quá trưa mà sắc trời u ám như sắp mưa to. Lão đặt tấm da dê xuống, thấp
giọng thở dài:

- Việc đã đến nước này, tất cả đều do số mệnh.

Khôi phục lại bộ dáng ung dung, lão quay sang hỏi Dương Túc Quan:

- Có bao nhiêu người biết việc này?

Dương Túc Quan nói:

- Chỉ có thuộc hạ và Định Viễn, ngoài ra không còn ai khác.

Liễu Ngang Thiên quay đầu nhìn Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn rùng
mình, vội đáp lời:

- Từ khi rời Thiên Sơn tới nay, thuộc hạ thủy chung thủ khẩu như bình,
chưa hề nhắc tới chuyện này với ai. Ngay cả Tần tướng quân hay Vi hộ vệ
đều không biết.

Liễu Ngang Thiên gật đầu thở ra một hơi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.