ANH HÙNG CHÍ - Trang 2589

- Thế là tốt rồi.

Lão lấy ra một con dao nhỏ, vung tay đưa dao cắt tới Ngũ Định Viễn! Ngũ
Định Viễn chấn động, theo bản năng giơ tay phải cản lại, run giọng hỏi:

- Hầu …Hầu gia, Ngài….. Ngài muốn…

Hắn lắp bắp kinh hãi. Dương Túc Quan ở một bên cũng run rẩy không thôi,
muốn khuyên can nhưng không biết mở lời thế nào.

Con dao bị ngăn lại, Liễu Ngang Thiên lắc đầu, đột nhiên thu dao về đâm
vào cánh tay còn lại của mình!

Trong tiếng kinh hô, Liễu Ngang Thiên đã đâm sâu vào tay, máu tươi trào
ra. Lão lấy một cái chung rồi nhỏ máu tươi vào trong, cuối cùng gác con
dao lên miệng chung.

Ngũ Định Viễn giờ mới hiểu Liễu Ngang Thiên không có ý giết mình, chỉ
muốn lấy máu trên tay nhưng không biết dùng để làm gì.

Hắn còn đang lo lắng, Liễu Ngang Thiên đã cúi người lôi một vò rượu dưới
bàn lên. Nắp vò vừa mở, hương rượu tỏa ra ngan ngát, xem ra là rượu ngon
trăm năm khó kiếm. Lão không nói gì, lẳng lặng đổ rượu vào chung. Ba
người đều mang tâm sự nặng nề trong lòng, hương rượu thơm ngát cũng
không thể làm chân mày của họ dãn ra chút nào.

Trong căn nhà nhỏ tĩnh lặng, ngoài tiếng rượu chảy còn thêm tiếng hít thở
trầm trọng của Liễu Ngang Thiên. Qua một lúc, lão buông vò nâng chung
rượu cao quá đầu, bộ dáng đầy vẻ trang nghiêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.