ANH HÙNG CHÍ - Trang 2603

- Chỉ có thuộc hạ và Định Viễn, ngoài ra không còn ai khác.

Liễu Ngang Thiên quay đầu nhìn Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn rùng
mình, vội đáp lời:

- Từ khi rời Thiên Sơn tới nay, thuộc hạ thủy chung thủ khẩu như bình,
chưa hề nhắc tới chuyện này với ai. Ngay cả Tần tướng quân hay Vi hộ vệ
đều không biết.

Liễu Ngang Thiên gật đầu thở ra một hơi:

- Thế là tốt rồi.

Lão lấy ra một con dao nhỏ, vung tay đưa dao cắt tới Ngũ Định Viễn! Ngũ
Định Viễn chấn động, theo bản năng giơ tay phải cản lại, run giọng hỏi:

- Hầu …Hầu gia, Ngài….. Ngài muốn…

Hắn lắp bắp kinh hãi. Dương Túc Quan ở một bên cũng run rẩy không thôi,
muốn khuyên can nhưng không biết mở lời thế nào.

Con dao bị ngăn lại, Liễu Ngang Thiên lắc đầu, đột nhiên thu dao về đâm
vào cánh tay còn lại của mình!

Trong tiếng kinh hô, Liễu Ngang Thiên đã đâm sâu vào tay, máu tươi trào
ra. Lão lấy một cái chung rồi nhỏ máu tươi vào trong, cuối cùng gác con
dao lên miệng chung.

Ngũ Định Viễn giờ mới hiểu Liễu Ngang Thiên không có ý giết mình, chỉ
muốn lấy máu trên tay nhưng không biết dùng để làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.