ANH HÙNG CHÍ - Trang 375

- Ngươi là thư sinh mà từng này tuổi đầu không có chút công danh. Thực là
vô dụng.

Nói xong hắn nở nụ cười khinh thường.

Lư Vân chậm rãi lắc đầu nói:

- Ngươi sai lầm rồi. Ta đọc sách không phải vì công danh.

Tên quan sai kia nhổ ngụm nước miếng vào mặt hắn, nhe răng cười nói:

- Cái gì? Ngươi đọc sách không phải vì công danh? Vậy vì cái gì? Đọc sách
rất vui vẻ sao?

Một người cười nói:

- Bọn thư sinh này đọc sách còn vì cái gì nữa. Có câu: “Thư trung tự hữu
nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc”(1). Đám vương bát đản này
nếu không phải mỹ nữ dung nhan như ngọc thì cũng vì lầu vàng gác tía mà
thôi.

Xem ra người này cũng biết chút văn chương. Thấy đồng bọn cười lớn trầm
trồ khen ngợi thì dương dương tự đắc.

Lư Vân chậm rãi ngẩng đầu lên thấp giọng nói:

- Sai rồi, tất cả các ngươi đều sai rồi. Nho sinh nghèo như ta đọc sách không
cầu gì ngoài bốn việc.

Đám quan sai thấy mặt mũi hắn bầm dập, toàn thân đầy rẫy vết thương
nhưng sắc mặt bỗng trở lên trịnh trọng, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.