ANH HÙNG CHÍ - Trang 391

- Sai rồi, tất cả các ngươi đều sai rồi. Nho sinh nghèo như ta đọc sách không
cầu gì ngoài bốn việc.

Đám quan sai thấy mặt mũi hắn bầm dập, toàn thân đầy rẫy vết thương
nhưng sắc mặt bỗng trở lên trịnh trọng, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Bốn việc nào?

- Nói nghe một chút?

Lư Vân nhìn thấy một đám quan sai trong lao ngục dơ bẩn, thoáng chốc bi
phẫn ngửa cổ lên trời hét lớn:

- Nói cho đám người ngu dốt các ngươi biết! Cả đời ta đọc sách chỉ cầu:
“Vị thiên địa lập tâm, Vị sinh dân lập mệnh ,Vị vãng thánh kế tuyệt học, Vị
vạn thế khai thái bình” (2). Nếu như làm được bốn việc này thì chết cũng
không uổng.

Hắn dù đang vô cùng yêu ớt nhưng lúc này từng câu từng chữ vang lên hết
sức khí phách, bộ dáng hết sức xúc động và phẫn nộ.

Đám người cười ha hả nói:

- Tiểu tử này khẩu khí không nhỏ.

Nói xong liền dùng thuốc pháo mà đốt vào vết thương của hắn. Lư Vân chỉ
biết khóc thét lăn lộn dưới đất. Một gã quan sai nhấc hắn lên cười cười bảo:

- Cái gì là “Vị thiên địa lập tâm”, ta xem ngươi chỉ là một đầu heo tẩm dầu
a.

Vừa cười vừa hành hạ Lư Vân muốn chết đi sống lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.