Chẳng qua tên đạo tặc vốn đang ngủ nghe thấy Lư Vân nói bốn câu này,
liền chậm rãi đứng lên ngưng mắt nhìn Lư Vân. Trên mặt hiện nửa phần
kinh ngạc, nửa phần kính nể.
Ngày hôm đó, đám quan sai tra tấn Lư Vân đến mỏi tay nhưng hắn một chữ
cũng không nhận tội. Một gã quan sai hừ một tiếng nói:
- Ta nói cho ngươi biết, ngày mai là lần cuối. Chúng ta sẽ không hạ thủ lưu
tình. Nhất định sẽ đánh cho ngươi đến chết mà nhận tội.
Lư Vân nghe hắn nói vậy, dù rất kiên cường cũng sợ run người.
Vào đêm sầu mây thảm, Lư Vân biết ngày mai bản thân phải chết trong cực
hình. Nghĩ đến bản thân cả đời trong sạch, trong lúc tuyệt vọng bất giác cất
tiếng khóc lớn.
Đang khóc, chợt nghe tiếng một người nói:
- Tiểu huynh đệ đừng khóc. Tên cẩu quan huyện này là Ngô Xương, mọi
người thường gọi hắn là Ngô Lão Hổ, chuyên hãm hại dân thường. Ngươi
có khóc đến chết cũng vô dụng.
Lư Vân quay đầu nhìn lại, thì thấy một đại hán râu ria kín mặt đeo đủ thứ
gông xiềng. Liền biết đây chính là giang dương đại đạo bị tống giam mấy
ngày trước.
Đạo tặc nói:
- Ngươi bị bọn chúng đánh thế kia còn không mau xoa bóp, nếu không để
ngày mai sẽ đau chết mất.